Ghé Ninh Bình những ngày không nắng.
Tôi bay ra Hà Nội rồi bắt xe khách đi Ninh Bình từ bến xe Giáp Bát. Rút kinh nghiệm lần trước đón xe dọc đường đi từ Mộc Châu về Hà Nội bị nhồi nhét nên lần này vào bến xe mua vé để được đi đàng hoàng. Ấy nhưng mọi sự vẫn như cũ dù chuyện xảy ra có khác về nội dung chút. Mua vé 63k ở quầy vé vắng hoe. Ra cổng lên xe mọi thứ đều rất trật tự… mình thầm trong bụng: Ồ! bến xe Giáp Bát này được quá! Đúng là đi xe từ bế n có khác! Rồi lên xe, xe vắng hoe, bác tài bảo cứ ngồi thoải mái chỗ nào không cần theo số ghế đâu vậy là chọn chỗ ngồi sát cửa sổ để ngắm cảnh ngoài đường… Rồi đúng giờ, xe được chừng 5 khách & xe bắt đầu nổ máy di chuyển… Lại tiếp tục trầm trồ xe khách này hay quá, mình lựa chọn vào bến đi quả có khác xa vụ đón xe ngoài đường. Rồi xe từ từ ra khỏi bến… thế nhưng xe không chạy đi Ninh Bình ngay mà bắt đầu chạy loanh quanh khu bến xe mãi miết… vòng lui vòng tới, vòng qua vòng lại cho lơ xe bắt khách hết đúng một tiếng rưỡi sau xe mới bắt đầu chạy về hướng Ninh Bình. Chưa hết, dọc đường xe lại tiếp tục dừng đỗ bắt khách & bị cảnh sát giao thông bắt vì tội này thế nhưng phạt xong họ lại tiếp tục vậy… suốt đường đi chưa kể là nhiều đoạn họ phóng nhanh kinh khủng, ngồi mà bay tim ra khỏi ngực luôn.
Đến bến xe Ninh Bình là đã trưa. Đa số khách xuống hết dọc đường nên đến bến xe trên xe chỉ còn loe hoe vài ba khách. Bến xe Ninh Bình nho nhỏ, một mặt của bến xe là các quán nước kiểu miền Bắc với cái sạp nhỏ & mấy ghế dài nằm san sát nhau. Các bác bán quán gọi mời khách đôn đả. Tôi ghé vào quán của một bác trạc tuổi Mẹ mình mua chai nước suối, bịch hạt hướng dương & uống tách trà ngồi đó chờ xe của homestay ra đón. Lúc ngồi đó, tôi vô tình để balo qua ghế của quán kế bên, dù không có ai ngồi nhưng bà chủ bên cạnh cũng tỏ ra khó chịu & nhắc nhở bằng giọng nói gắt gỏng: ngồi uống nước ở đâu thì để đồ ở đó, không được để qua bên này dù hàng bà trống không chẳng có ai ngồi. Hic, chưa gì vừa tới mà đã thấy không vui.
Xe jeep của homestay ra đón về chỗ của họ. Tôi đến Ninh Bình vài ba lần rồi nhưng toàn là đi một ngày theo tour của Sinh Cafe đến Tam Cốc, Tràng An… những lần đó chỉ ngồi xe, xuống đò, vào quán theo chương trình của tour theo các bạn Tây balo nên cũng chẳng biết gì gọi là trải nghiệm. Tính không đi Ninh Bình nữa nhưng theo lời giới thiệu cũng như hình ảnh tôi xem về homestay Nguyễn Shack tôi đã quyết định trở lại chốn này.
Homestay Nguyễn Shack nằm cách thành phố Ninh Bình hơn 15 cây số. Nằm nép mình bên một ngọn núi đá vôi, trên một đầm nước cạn, phía sau những cánh đồng quê xanh mướt, nhẹ nhàng. Vừa bước đến là tôi đã thấy nơi đây thuộc về gu của mình. Mọi thứ ở đây giản đơn, tất cả đều làm bằng tre nứa, thô mộc & không chút thành thị. Nhân viên dễ thương, gần gũi, vui tính & hình như họ khá bỡ ngỡ khi đón số ít những người Việt như tôi đến ở đây… bởi theo họ, người Việt hay chê mấy thứ này, thích hiện đại sang trọng hơn. Tôi cười & bảo họ rằng do các bạn chưa gặp chứ lắm người Việt thích kiểu như vậy lắm, Tây hay Việt gì cũng đủ loại người đủ sở thích đó thôi!
Tôi dành ba ngày ở đây để khám & phá. Ngày đầu tiên, tôi đạp xe đi vào làng, băng qua những cánh đồng ngát mùi quê thơm đẹp như tranh vẽ. Làng quê miền Bắc thật đẹp, cây đa mái đình, bụi tre giếng nước & cả những con đường làng quanh co bên những tường rào xây thẳng tắp nhìn vừa hay vừa lạ vừa thơ như trong những trang sách tôi đã đọc. Đường quê đang bê tông hóa, người thành thị có thể sẽ thích thả bước trên những con đường quê của ngày xưa hơn… nhưng người quê thì mong mỏi từng ngày con đường đất trước nhà họ được bê tông hóa. Họ mong đợi cái mới, họ muốn thoát khỏi cái cảnh đường làng lấm lem đã hiện diện cả trăm năm qua nên sự chờ đợi của họ là có lý.
1 Comment
Bữa năm ngoái cháu cũng đi Tam Cốc ngắm mùa lúa chín cũng leo lên núi Ngọa Long nhìn xuống thích mê tơi, leo lên cao vô cùng thích, nhưng ko nhiều người VN thích cảnh thiên nhiên kiểu vậy hay sao ý ạ, họ cứ thích đi kiểu vội vàng kiểu đến để check in thôi, mà cảnh đẹpnhưng dân tình buồn quá, cứ tranh thủ hở ra là tiền với than:)